lấy anh rồi đợi anh yêu em

Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em. Chương 27. Truyện Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em; Chương 27 /58 Go; Chương Sau Chương Tiếp . Màu Nền: Font chữ: Chiều cao dòng: Kích Cỡ Chữ: Ngoài ý muốn Bác sĩ mà Tề Phàm hẹn là bạn tốt của mẹ cô dì CổNguyệt Lan. Bằng tuổi với bà Tề, lại Rồi anh "ngồi cưa từng chiếc răng lược, thận trọng tỉ mỉ và khổ công như người thợ bạc ", "gò lưng tẩn mẩn khắc từng chữ: "Yêu nhớ tặng Thu con của ba". Anh thường xuyên "lấy cây lược ra ngắm nghía rồi mài lên tóc cho cây lược thêm bóng thêm mượt". Nhưng sao càng lúc cô lại càng thấy mệt mỏi vậy, cô chỉ mong anh sẽ quay lại nhìn cô một lần để cuộc hôn nhân của họ không đổ vỡ, để con có thể hạnh phúc trọn vẹn hơn. Hạnh phúc không thể gượng ép, vẫn nên buông tay thôi.. Lấy anh, rồi chờ anh yêu em. Chương 8. Trang ch? Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em Chương 8. "Phàm Phàm, mấy ngày nay cậu bận việc gì vậy? Đến cái bóng của cậu tớ cũng bắt được, buổi tối sang nhà tớ ăn cơm .". "Được, bảo mẹ chuẩn bị hai phần nhé, giờ tớ có thể ăn đây.". "Phàm Phàm, cậu Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 23-24. Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 25-26. Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 27-28. Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 29. Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 55-56. Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 56-57. Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 58. Bị hành hung ở trên giường, Tề Phàm đau đớn thét lớn một tiếng, ôm cái gáy, trừng mắt với anh. Xem ra, anh thật sự tức giận, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc. "Cởi quần áo!" "Em không muốn không được à?. Hơn nữa, em nói rồi hôm nay em không có tâm tình!" Cô còn trêu chọc anh, anh tức thsolexseocen1970. Reads 15,815Votes 193Parts 60Ongoing, First published Feb 05, 2019Table of contentsTue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Tue, Feb 5, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Wed, Feb 6, 2019Tác giảKhông Không Tử Vu Thể loạiNgôn Tình Nguồn internet Editor Cam Dùng thủ đoạn để lấy anh liệu có phải là cách làm đúng. Giành tình yêu về mình thì có gì sai? .... Nhưng sao càng lúc cô lại càng thấy mệt mỏi vậy, cô chỉ mong anh sẽ quay lại nhìn cô một lần để cuộc hôn nhân của họ không đổ vỡ, để con có thể hạnh phúc trọn vẹn hơn. ... Hạnh phúc không thể gượng ép, vẫn nên buông tay thôi.. Lấy anh, rồi chờ anh yêu em.88hd Cùng đọc truyện Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em của tác giả Không Không Tử Vu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại CamDùng thủ đoạn để lấy anh liệu có phải là cách làm tình yêu về mình thì có gì sai?…. Nhưng sao càng lúc cô lại càng thấy mệt mỏi vậy, cô chỉ mong anh sẽ quay lại nhìn cô một lần để cuộc hôn nhân của họ không đổ vỡ, để con có thể hạnh phúc trọn vẹn hơn.… Hạnh phúc không thể gượng ép, vẫn nên buông tay thôi..Lấy anh, rồi chờ anh yêu em. Ngoài ý muốnBác sĩ mà Tề Phàm hẹn là bạn tốt của mẹ cô dì CổNguyệt Lan. Bằng tuổi với bà Tề, lại độc thân, nhìn Tề Phàm từ bé đến khi lớn lên, bà không có con cái nên coi Tề Phàm như con gái của mình, tự nhiên, bà cũng không phải ít gặp Lạc Kì ."Dì Nguyệt Lan!"Tề Phàm thấy dì với mẹ rất giống nhau, vô cùng thân thiết bổ nhào vào lòng bà."Sao giờ mới đến, muộn so với hẹn quá, dì còn tưởng con có việc không thể tới, đang định gọi điện thoại hỏi có phải con muốn hẹn lần khác không.""Có chút việc phải trì hoãn. Cái kia, ở đây có đông người lắm không ạ?""Yên tâm, biết con lo lắng cái gì mà, đích thân dì sẽ kiểm tra cho con. Nhưng, sao có khoảng thời gian không gặp mà con gầy vậy? Giờ con là phụ nữ có thai, không thể giảm béo chứ!""Dì Nguyệt Lan an tâm, con tăng còn không kịp ý chứ! Gần đây con đã chú ý, nhưng không biết vì sao, không béo được, có thể là dạo này có nhiều áp lực quá, nhưng con sẽ cố gắng.""Còn nữa, Lạc Kì sao kì quá, con tới kiểm tra, anh ta cũng không đi với con!"Không đồng tình nhíu mày, đứa nhỏ Tề Phàm này rất muốn theo đuổi Lạc Kì ."Chuyện mang thai, con còn chưa nói với anh ấy ạ, với lại đàn ông tới nơi này sẽ hay xấu hổ."Tề Phàm le lưỡi."Con là ngốc à, đứa nhỏ cũng có phần của nó, một mình con có thể sao! Cũng nói, con ra ngoài phòng chờ khám bệnh mà xem bao nhiêu đàn ông ngoài đó! Xấu hổ cái gì chứ! Đàn ông đến nơi thế này mới có thể hiểu được tâm linh tinh túy, mới có thể học được cảm ơn, hiểu được phải tôn trọng đàn bà phụ nữ!""Dạ, được rồi, con đã biết, con trở về sẽ nói với anh ấy, tiện tay thay dì giáo dục lại anh ấy luôn!""Con mà nói được nó, nó sẽ không ra cái dạng này .""Dì Nguyệt lan à, con chỉ là thương không nói cho anh ấy thôi!""Con đấy, thật sự là là đứa trẻ ngốc."Nguyệt Lan đau lòng vừa hận cốc đầu cô một tình yêu, người nhường bước trước luôn là người bị thương. Bà cũng từng như Tề Phàm, yêu đương liều lĩnh. Cả đời này, chỉ vì một người đàn ông mà sống, cuối cùng,lại rơi vào cái kiếp cô độc suốt bé Tề Phàm tình cảm sâu như vậy, lại rơi vào cực đoan, bà thật sự lo lắng nếu cuối cùng con bé lại giống bà!Tề Phàm thay xong quần áo, nằm trên bàn kiểm tra, Cổ Nguyệt Lan đi vào, bắt đầu kiểm mặt Cổ Nguyệt Lan càng ngày càng nghiêm túc, môi cũng gắt gao mân chặt, Tề Phàm có chút khẩn trương, nghi hoặc nhìn bà."Dì Nguyệt Lan, có cái gì không đúng sao?""Phàm Phàm, con ngừng kinh đã bao lâu rồi?""Con lâu không để ý, bất quá, ít nhất phải bốn mươi ngày .""Phàm Phàm, cởi áo ra chúng ta kiểm tra lại.""Thật sự có vấn đề?""Phàm Phàm, đừng sợ, hãy nghe dì nói, có thể là thai ngoài tử cung, nhưng bây giờ còn chưa thể xác định."Tề Phàm vẻ mặt khó có thể tin, tại sao có thể như vậy !Dì Nguyệt Lan vẫn đang mờ mịt, cô còn chưa hoàn hồn, trong lòng không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện cục cưng của cô không có việc dụng cụ đi vào thân thể, cô nháy mắt cứng ngắc, tuy rằng Cổ Nguyệt Lan vẫn trấn an cô, nhưng cô vẫn không có cách nào thả khẩu trang xuống, vẻ mặt đau lòng của Cổ Nguyệt Lan làm cho Tề Phàm tâm trầm xuống."Phàm Phàm, đừng khổ sở, con còn trẻ tuổi vậy, về sau vẫn còn nhiều cơ hội."Cô lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống."Sẽ không , sẽ không, cục cưng của con sẽ không có việc gì! Con không tin! Dì gạt con!"Giãy dụa đứng dậy, cục cưng của cô không có việc gì, phản ứng giống y hệt lúc cô mang thai Thiên Ân mà! Thiên Ân khỏe mạnh như vậy, đứa nhỏ này cũng sẽ không có việc gì!"Phàm Phàm, con bình tĩnh một chút! Hãy nghe dì nói, giải phẫu phải làm sớm, dì đi chuẩn bị ngay đây, chậm thì cả con cũng nguy hiểm!""Không, tôi sẽ không cho các ngươi thương tổn cục cưng của tôi! Đừng, xin đừng lấy cục cưng của con! Dì Nguyệt Lan, con xin dì, đừng bỏ cục cưng của con!"Cô khóc hô to, Cổ Nguyệt Lan đau lòng ôm cô vào trong ngực."Phàm Phàm, đừng như vậy, con còn trẻ vậy,Lạc Kì với con về sau còn có rất nhiều cơ hội có thể có cục cưng mà."" Dì Nguyệt Lan, dì không biết, sẽ không .... không còn cục cưng nào nữa!"Lạc Kì phải rời khỏi cô rồi, anh sẽ cùng Tương Hân ở một chỗ, bọn họ sẽ không bao giờ còn cục cưng nào khóc một lúc lâu, mới rốt cục im lặng, lệ vẫn không ngừng theo khóe mắt chảy ra, ánh mắt dừng lại một chỗ."Phàm Phàm, nghe lời dì, đây không phải lỗi của con, con đừng quá bi thương. Hiện tại lập tức gọi cho Lạc Kì, đứa nhỏ này nó cũng có phần, nó phải cùng chịu trách nhiệm, huống hồ giải phẫu cũng phải có người thân ở đây, dì đi sắp xếp ca mổ.""Vâng, phiền dì quá, dì Nguyệt Lan."Người dại ra, cô máy móc đáp ứng đứng dậy đi lấy điện Nguyệt Lan cảm thán ra ngoài sắp xếp phẫu thuật, cô cầm điện thoại, lại chậm chạp bấm không sao lại tàn nhẫn như vậy, vì sao đã cho cô rồi còn muốn lấy lại!Cô rất sợ, không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ biết là, cô muốn nhìn thấy Lạc Kì! Phủ thêm áo khoác, cô chạy như điên ra khỏi bệnh viện.=======Lạc Kì treo điện thoại, tâm thần không yên, Tương Hân thật sự có chút nhìn không được ."Làm sao vậy, Tề Phàm có chuyện gì sao?""Cô ấy nói không có, nhưng tôi cảm thấy, cô ấy hình như có chuyện muốn nói."Lạc Kì hít vào một ngụm khói, trong long có loại cảm giác hoảng loạn, rất lâu mà không chịu tản mặt của anh, làm cho Tương Hân rùng mình, trong mắt hiện không rõ sự cam lòng."Em hay đi tìm anh, có phải cô ấy không vui không ? Nếu thế, anh nói cho em biết, về sau em sẽ chú ý ."Cô cắn môi, dáng vẻ ủy khuất, làm cho Lạc Kì có chút không đành lòng."Không phải, em không nên suy nghĩ bậy bạ, chúng ta là bạn bè, tôi cũng đáp ứng sẽ chăm sóc em. Tề Phàm, cô ấy sẽ thông cảm ."Nghe anh nói vậy, Tương Hân cắn môi, không lên lúc cô chuyển khỏi Thịnh Thế, mỗi lần cô gọi điện thoại cho Lạc Kì, anh đều nói có việc, nhưng nghe giọng thì lại đang ở không biết vấn đề là ở đâu, chẳng lẽ là đêm đó do cô chủ động nên dọa đến anh ! Nhưng là làm sao có thể, Lạc Kì là người nào mà con chưa thấy qua một cô gái chủ động!Hôm nay Lạc Kì vốn còn nói có việc, cô dễ dàng bịa chuyện là sinh nhật mình không muốn ở một mình, Lạc Kì vậy mà tin thật, còn mang cô đi chọn quà!Cô không những không vui ngược lại còn cảm thấy tức giận, một người yêu cô lâu như vậy sao có thể không nhớ rõ sinh nhật cô chứ! Cam ** cái bà nì, ghét======Tề Phàm lái xe đến Thịnh Thế, cô muốn nhìn thấy Lạc Kì ngay lập tức."Lạc Kì, em ở Thịnh Thế, em muốn nhìn thấy anh ngay lúc này.""Anh đưa Tương Hân về trước đã, rất nhanh sẽ về, em vào trước chờ anh.""Em nói em muốn lập tức nhìn thấy anh!""Ôi ôi ôi, anh nhanh đây, vào chờ anh, em nghe lời đi!"Nhận được điện thoại của cô, Lạc Kì rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi cười mình bị coi thường, lại còn được hưởng thụ vẻ đanh đá của cô. Nhưng chỉ dáng vẻ xấu xí khóc lóc om sòm của cô mới có thể làm cho anh an tâm."Tề Phàm tới tìm anh có việc?"Giọng Tề Phàm rất lớn, cô nghe được rõ ràng."Cô ấy, muốn đi là phải đi, mưu ma chước quỷ, không biết lại muốn làm gì."Lạc Kì cười cười, cô gần đây càng ngày càng kỳ quái, không chừng lại đang có chủ ý xấu gì khỏi thế giới của anh"Sao chậm vậy!" Lạc Kì vừa đẩy cửa bước một chân đã thấy khuôn mặt nhăn nhó oán giận của Tề Phàm."Em việc gì mà gấp thế!"Ngồi bên người cô, thân thể tự nhiên tới sát phía sau."Nhớ anh chính là việc gấp! Muốn gặp anh chính là việc gấp!"Không thuận theo, không buông tha ôm anh, đầu đặt trên ngực anh, không cho anh nhìn thấy khóe mắt cô còn giọt lệ trong suốt."Được rồi, chuyện của em đều là việc gấp, được rồi chứ?"Cô né anh mấy ngày, hiện tại lại chủ động tìm đến anh, tâm tình anh cũng tốt gần đây không giống như trước, không bám đuôi anh, có đôi khi một ngày ngay cả điện thoại cũng không không quen với sự xa cách của cô, nhưng anh lại không dám tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân gì khiến cô như vậy."Biết là tốt rồi! Lạc Kì, em sẽ không phiền anh lâu đâu, chỉ cần ngồi với em một lát, sau đó em sẽ tự về."Ngả người, nhắm mắt nằm trên đùi anh, lát nữa, cô còn phải đi bệnh viện, bỏ đứa bé của bọn lòng cô không ngừng cảm thấy có lỗi với anh, cô không tính nói cho anh chuyện đứa bé, cô không muốn cho anh thêm phiền lòng."Được, anh ngồi cùng em, khi nào em muốn đi, em và anh sẽ cùng nhau trở về. Mấy ngày nay em ở nào thế, nhà cũng không về?"Tay xoa đầu cô, hô hấp từ từ chậm rãi, cô điềm tĩnh nằm trên đùi anh, anh cũng hiểu được, thực thoải chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh không khỏi nhíu mày, bất mãn bị quấy rầy."Lạc Kì, Tề Phàm đi rồi sao?" Là Tương Hân."Chưa, có việc?""Không có, em chỉ là có chút lo lắng, lo lắng cô ấy sẽ tức giận.""Em suy nghĩ nhiều quá, tôi đã nói cô ấy sẽ không mà, em không nên suy nghĩ bậy bạ , được không?""Em, em chỉ là bỗng nhiên ngực buồn bực khó chịu, cho nên mới như vậy .""Em không thoải mái, vừa rồi sao không nói, muốn gặp bác sĩ không?""Em không sao, chỉ là hô hấp có chút khó khăn, anh ở cùng cô ấy thì tốt rồi, không cần phải xen vào chuyện của em.""Như vậy sao được, thôi, giờ tôi sẽ qua chỗ em, đưa em đi bệnh viện."Nghe được từ bệnh viện, Tề Phàm thân thể cứng đờ, nhưng Lạc Kì lại không phát hiện ra gì cả."Còn Tề Phàm......""Tôi sẽ nói với cô ấy."Tắt điện thoại, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ má Tề Phàm kỳ thật vẫn chưa ngủ, lời nói của Lạc Kì, cô đều nghe được."Làm gì?""Tương Hân không thoải mái, anh muốn đưa cô ấy đi gặp bác sĩ, em ở đây chờ anh, anh sẽ về nhanh thôi.""Đừng! Anh đã đáp ứng ở lại với em!"Cô muốn tùy hứng một lần, cô hiện tại rất cần Lạc Kì!"Phàm Phàm, Tương Hân cô ấy thật sự không thoải mái."Nghĩ đến cô chỉ là đang cáu kỉnh, anh thử giảng đạo lý với cô."Em cũng không thoải mái!"Tề Phàm ngồi dậy, cầm lệ trừng mắt với anh."Ngoan nào, đừng tùy hứng, cô ấy chỉ có một người, không ai chăm sóc, anh không thể không để ý cô ấy. Em ngoan, anh sẽ về thật nhanh. Hay là, anh gọi cho Lục Kiêu và Trác Thất lại đây cùng em, được không?"Lạc Kì nhẫn nại lấy lòng cô."Tương Hân không phải chỉ có một người, cô ấy còn có anh, em mới là chỉ có một người!"Đúng vậy, cô mới là một người, ngay cả chồng, cũng không là của mình ."Tề Phàm, em còn như vậy, anh thật sự sẽ giận đấy."Không để ý tới sự tùy hứng của cô, anh đứng dậy định đi."Không được đi!"Gắt gao bắt lấy ống tay áo anh, Tề Phàm lần đầu tiên làm trái ý anh."Hôm nay rốt cuộc em làm sao vậy? Thật khác thường."Lạc Kì khó hiểu, Tề Phàm bình thường cái gì cũng không để ý, sao hôm nay lại không chịu nói đạo lý vậy!"Coi như em khác thường cũng được, dù sao cũng đừng đi, em chỉ muốn anh ở với em thêm một lát thôi, em đi rồi, anh lại đến gặp cô ấy, được không?"Trong lòng cô khẩn cầu, Lạc Kì, cầu xin anh! Đừng cự tuyệt em!Điện thoại lại vang lên, vẫn là Tương Hân, giọng cô thực suy yếu, Lạc Kì càng nghe càng gấp."Tề Phàm, sao hôm nay em không nói đạo lý gì vậy!"Muốn kéo cánh tay cô ra, cô lại sống chết túm ống tay áo anh không chịu buông ra, anh từng chút gỡ từng ngón tay cô Phàm nhịn không được nước mắt rơi xuống, mỗi một ngón tay cô anh cậy ra, lòng cô liền vỡ vụn, khi anh phất ống tay áo, lòng cô có cảm giác không gượng sai lầm rồi, cô không nên tới, cô không nên nhìn thấy anh quyết tuyệt với cô vậy!Cô sai lầm rồi, ngay từ đầu cô đã sai lầm, cô không nên yêu anh, yêu anh còn chưa tính, cô không nên tính kế anh, gả cho anh!Cô không nên nhiều lắm, hiện tại, cô đã bị báo ứng .Mặt cô trắng bệch, anh có chút không đành lòng, nắm lấy ngón tay cuối cùng của cô, muốn nói lời hay để dỗ cô, nhưng không mở được nước mắt ràn rụa, lại vẫn dùng sức mỉm cười với anh. Nụ cười đó rực rỡ cuối cùng lại hóa thành một mảnh tro anh chấn động, mắt thấy thân thể cô đổ về phía sau, anh không kịp đỡ cô, tâm lại nhói một cái."Phàm Phàm!"Hét lớn một tiếng, ngồi ôm lấy cô, anh chạy ra ngoài. Cái bẫy của cô chị LạcChị Lạc Kì nếu mọi người vẫn còn nhớLại một người khó đỡ Hàn Phi, làm cho Tề Phàm vừa mới về đã một đống việc Đi trang điếm, quay cảnh cổ Tề Phàm thật không ngờ đến, Trang Nghiêm lại đến tham quan.“Sao anh biết tôi ở đây ?”Anh có phải có thông tin quá nhanh không, hôm qua cô mới về đến nhà!“Nếu thật sự muốn tìm một người, tất sẽ có rất nhiều biện pháp .”“Không phải anh để thiết bị dò trên người tôi đó chứ?”Biểu tình của anh quá mức thành thật, cô vụng về hay nói giỡn với anh, thấy cô như vậy, anh không muốn tiếp cận nhanh quá, chỉ đơn giản hàn huyên hai câu, rồi cáo từ .Hàn Phi nhìn thiên sứ rồi nhìn sang Trang Nghiêm, có khiếp sợ có nghi hoặc, anh đi rồi, mới khơi ra chuyện hai người đang hào hứng nhiệt liệt.“Phàm Phàm, anh ta là người mới em đi chơi mang về hả, phát triển đến giai đoạn chín muồi chưa?”Thiên sứ nói cái gì cho anh thế, tên này ắt có để bụng chuyện gì đó với Tề Phâm, phương diện này khẳng định là có chuyện nha!“Sao chuyện anh lại có thể suy nghĩ phức tạp thế! Chỉ là một người bạn, đến thăm em thôi, một người đàn ông và phụ nữ ngoài chuyện trên giường sẽ không còn chuyện gì khác?”“Đúng vậy, bằng không còn có gì?”Thiên sứ vẻ vô cùng tức giận, làm cho Tề Phàm có xúc động muốn phi cái gì đó vào anh!“Shadow, được rồi, đừng làm phiền ở đây nữa, kiếm chỗ nào mà ngây ngốc đi!”Tề Phàm bĩu môi, Hàn Phi tặc lưỡi, sợ thiên sứ sẽ mệt chết, một lát sau, cũng phải kiếm chỗ để thiên sứ nghỉ ngơi.“Phàm Phàm, người kia, sẽ không vừa vặn là tổng tài Hoa Thịnh đó chứ?”Thiên sứ yên lặng, Hàn Phi cũng bị lây nghiện dưa lê.“Anh quen à? Anh ta hình như không hay lộ diện lắm .”“Không lộ diện, có lộ diện mà, đúng lúc anh gặp qua một lần.”“Đúng vậy. Trước kia em có gặp qua anh ta một lần ở New York, lần này lại gặp trên máy bay.”“Hả? Khéo vậy! Là duyên phận ư? Hay là vì gian tình?”Thiên sứ bước lại gần, vẻ mặt dâm tà.“Em không xong rồi!”Không đợi Tề Phàm phản bác, Hàn Phi đã tới trước đe dọa anh, người này gần đây cả đầu luôn nghĩ chuyện xấu, xem ra phải dạy dỗ lại cho hai dính sát lấy nhau, không muốn làm bóng đèn cho hai người, cô thay quần áo, phẫn nộ đi thử vai .Ở cùng Thiên Ân hơn hai tháng, Thiên Ân và cô đã có thói quen ở chung, cô cũng bởi vậy mà tâm thần không yên , buổi tối cũng ngủ không ngon nay kết thúc công việc sớm, cô gọi điện thoại tới Lạc gia.“Phàm Phàm Phàm Phàm, là mẹ ạ?”Thiên Ân đang ống nghe to sắp che hết mặt nó, kêu lớn tiếng.“Là mẹ đây, Thiên Ân đang làm cái gì thế?”“Chơi quy bài với ba ba, ba ba giống y hệt mẹ, luôn thua, chả thú vị tí nào!”“À.”Vì Thiên Ân nói anh không thú vị, hai cha con một trận cười đùa, nghe thấy Lạc Kì ở nhà, Tề Phàm nhất thời có chút bối rối, đang nghĩ nên nói tiếp cái gì thì Lạc Kì đã nhận lấy điện thoại.“Phàm Phàm, là anh. Thiên Ân em không cần lo lắng, thật ra lo lắng phải là em đấy, một người ở bên ngoài phải chăm sóc mình cho tốt. Thiên Ân rất ngoan, ban ngày anh không ở nhà, mẹ sẽ chơi với nó, buổi tối, anh sẽ dỗ nó ngủ .”“Vậy em cũng an tâm, giúp em hôn Thiên Ân, nói với nó em sẽ về nhanh thôi, cứ như vậy đã nhé, gặp lại.”Không đợi Lạc Kì trả lời, Tề Phàm đã cắt đứt điện thoại. Cô thật sự là vô dụng, nghe thấy giọng anh mà tâm đã hoảng hốt không ngừng!Nắm ống nghe đang tút tút, Lạc Kì có chút buồn bã, hiện tại, một câu cô cũng không đồng ý nói với anh sao!======Lạc Kì thấy Lạc Vân, không cảm nhận được thấy tình cảm chị em ấm áp, mà cảm thấy phía sau lưng gió rít từng phụ nữ trước mắt này, sinh cùng ngày cùng tháng với anh, chỉ nhanh hơn anh một phần tư giờ ngắn ngủi, nhưng cô quỷ kế đa đoan, anh phải chịu đựng hai mươi mấy năm, gặp ngoài đường thì chạy như điên, cùng lắm chỉ để lại vài dấu vết chân trên đường cô mà hiện diện của cô, tuyệt đối tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.“Sao thế này, Lạc đại tổng tài quang lâm tới cái miếu nhỏ khó coi này, có gì phải làm ư?”Trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, trong lòng lại tính toán, binh đến tướng chặn, nước lên thì đắp đê.“Chị tốt xấu gì cũng là chị ruột em, đến thăm em mà thôi, nói chuyện mà cứ động vào việc là sao?”Lạc Vân cầm thuốc trên bàn Lạc Kì, rút ra một điếu châm, thảnh thơi ngồi đối diện Lạc Kì.“Bởi vì biết chị là chị của tôi, tôi mới biết chị tới ắt là không có chuyện tốt, nói đi, chị làm xằng làm bậy gì muốn tôi giúp thu dọn hậu quả đây!”Sớm chết sớm siêu sinh, anh hiện tại không có sức mà tiêu tốn với cô.“Em nói vậy, làm cho người ta rõ thương tâm!”Ngoài miệng nói thương tâm, trên mặt lại cười tính kế.“Thương tâm xong rồi thì nói đi.”Đối với Lạc Vân, anh thật sự rất khó có kiên nhẫn.“Lạc Kì, em có biết, chị vừa mới thay đổi công ty, bán nội y, muốn mượn người của em giúp chị chụp một ít để quảng cáo.”“Là chuyện này?”Nếu là chuyện này, yêu cầu của Lạc Vân vẫn còn dễ dàng bình thường chán.“Chỉ có việc này.”“Chị gọi điện thoại một cú là được, muốn ai chụp,tôi sẽ giúp sắp xếp thời gian. Tiền nong cụ thể, chị có thể bàn bạc kĩ với người đại diện của cô ấy. Vì là chị em người nhà với tôi, tôi sẽ bảo họ tính rẻ chút.”Anh đã cố gắng phụng sự hết sức.“Nếu chỉ muốn rẻ một chút, chị lại tự mình đi chuyến này sao?”Lạc Vân cười vẻ mặt từ ái, lời nói ra làm Lạc Kì tức giận đến cái mũi phát bốc hơi.“Công ty em nắm trong tay người tài thế, nào là bốn bong hoa đào, năm đóa hoa kim, tổng cộng có 9 vị, chị muốn toàn bộ ra làm người phát ngôn, hơn nữa, về giá, chị muốn giảm ba lần!”“Lạc Vân, sao chị không đi làm việc tróc nợ đi, tôi cảm thấy lĩnh vực đó là thiên phú trời ban cho chị đó!”“Em thân yêu, em nói vậy, làm cho người chị này khó mà có thể chịu đựng được!”“Vậy chị không cần chịu đựng hay nghĩ gì nữa, tôi sẽ không đồng ý!”Lạc Vân thấy anh lời lẽ chính nghĩa như thế, cũng không miễn qua trong lòng lại thầm nghĩ Lạc Kì, giờ là chị cầu chú, nhưng để xem, rất nhanh, chú sẽ phải cầu chị, lúc đó, còn lâu chị sẽ hào phóng vậy đâu!“Ai, xem ra, tôi đành nghĩ biện pháp khác vậy. Nhưng mà Lạc Kì này, em trăm ngàn đừng quay đầu cầu chị đấy, bởi vì khi đó, chị sẽ cho em hối hận vì có người chị này.”Nói xong, nhấc đôi giầy cao gót, ra khỏi cửa tao nhã nhất, phút cuối cùng, còn quay đầu nhìn Lạc Kì lộ ra chút thâm ý mà Kì hít sâu hơn mười lần, sao lại có người phụ nữ ghê gớm dọa người đến vậy, hơn nữa cô ta lại chính là chị gái ruột của mình!======Nhận được điện thoại của Lạc Vân điện thoại. Tề Phàm có chút kinh là chị gái ruột của chỗng cũ, trong lòng cô, quả thực hai người đều là thần cả!Trong ấn tượng của Tề Phàm, giường như không có chuyện gì là Lạc Vân không làm được nhỏ cô đã bị giáo dục, phải lấy chị Lạc Vân làm gương, nên cô ấy như một thần tượng, một vĩ nhân trong lòng vậy, đối với vị chị gái của chồng cũ, cô không những thích mà còn sùng bái và kính sợ.“Phàm Phàm, chị có chuyện cần em giúp.”“ Chị Lạc Vân, chị quá khách khí rồi, chuyện gì em có thể em sẽ giúp, chị luôn chăm sóc em mà.”“Phàm Phàm, em nói chuyện thật đấy chứ.”Cô em dâu hụt này, thật sự là một người tốt, gả cho tên Lạc Kì kì, là mù!May là, mặc dù ly hôn, nhưng theo cô biết, Lạc Kì hiện tại đang hối lỗi, cô có lá bài trong tay, còn sợ Lạc Kì không nghe lời sao!Đừng nói cô không niệm tay tình thân, cô là thương nhân, thương nhân nếu không đả thương người, sẽ tự làm thương mình .Cũng nói, cô làm như vậy, chỉ để trợ giúp mà thôi, giúp tên tiểu tử Lạc Kì kia chịu chút đau khổ, nó mới có thể hiểu được thế nào là quý trọng.“Dạ vâng, em nói thật mà, chị Lạc Vân, bất kể chuyện gì em có thể làm, em nhất định sẽ không từ chối!”“Em có biết gần đây chị chuyển kinh doanh nội y, vừa mới gia nhập thị trường, giờ chị muốn quảng bá, cho nên muốn mời em làm người mẫu.”Lạc Vân rắc thiên la địa võng, chờ Tề Phàm nhảy xuống .“Chuyện này hẳn là có thể, nhưng, Lạc Vân, chị biết em chả có danh tiếng gì, em sợ……”Cô sợ mình không tuyên truyền được, thế không phải lãng phí ý tốt của chị Lạc Vân hay sao.“Không sao, chỉ cần em chịu giúp chị việc này là được rồi. Chị nghe nói người đại diện của em là người bên mình, như vậy tốt nhất, có vẻ dễ bàn bạc, về phương diện chi phí tiền nong, mấy người chỉ cần nói là chị kí luôn.”“Chị Lạc Vân, nói thế chả bằng chị đánh vào mặt em! Chuyện bé như con kiến mà thôi, nói chuyện gì mà phí với phiếc! Như vậy nhé, đợi em và quản lý em chút, em sẽ nhanh chóng trả lời chị sau.”“Được, chị chờ tin tức của em.”Treo điện thoại, Lạc Vân tự tin mỉm cười.“Lạc Kì, lần này, không trách được chị, ai bảo lời khuyên của chị, chú không nghe!”

lấy anh rồi đợi anh yêu em